Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2018

Mối tình đầu của bạn như thế nào!?

Không gian yên tĩnh khi đêm xuống, giúp cho mọi người ngủ ngon nhưng nó lại khiến một số người như tôi lại một lần nữa suy nghĩ về quá khứ của mình, mình quá khứ đau buồn, một quá khứ đã qua nhưng tôi luôn nhớ về nó. Mối tình đầu của tôi.
Là một cậu học sinh lớp 10, khi bước vào lớp ngày đầu tiên chính là ngày tôi gặp cô ấy, một cô gái khiêm tốn về chiều cao nhưng không khiêm tốn về nụ cười. Một nụ cười đã khiến con người tôi xao xuyến. Khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, tiếng sét ái tình là có thật. Tôi yêu nàng mất rồi, cô gái có nụ cười má lúm đồng tiền.
Rồi những ngày sau, tôi luôn đùa giỡn để thấy được nụ cười ấy. Một tuần trôi qua, tôi phát hiện là cô ấy đã có người yêu rồi. Cũng phải thôi, một cô gái xinh xắn, yêu đời như thế mà không có bạn trai thì chuyện đó hơi lạ. Tôi quyết định không tiến tới nữa, chỉ là bạn mà thôi. Thế là hằng ngày tôi bớt đùa giỡn lại, tôi tôn trọng tình cảm vĩ đại ấy. Vì tôi biết cho dù tôi và cô ấy có yêu nhau đi chăng nữa thì tôi cũng yêu một cô gái phản bội, đó là quan niệm của tôi. Tôi chờ đợi, chờ đợi một lúc nào đó và lúc đó đã đến. Vào giữa tháng mười một, cô ấy chia tay bạn trai mình. Đấy chính là lúc yếu lòng của con gái, tôi đã tiếp cận, tôi an ủi, tôi tâm sự. Thế là tôi nhận ra, thực sự mình không thể ngừng lại được, mình yêu cô ấy mất rồi.
Nàng muốn cùng tôi tạo ra những kỉ niệm, muốn có những khoảnh khắc tốt đẹp với tôi. Tôi rất vui, nhưng không biết phải làm thế nào, đây là mối tình đầu của mình và mình không hề có tí kinh nghiệm nào cả. Tôi bắt đầu lên những kế hoạch. Những món quà bất ngờ, những món quà do chính tay tôi làm nên nó và nó thật ý nghĩa.
Những buổi tối, là những lúc zalo đưa chúng tôi lại gần nhau hơn. Cả hai đều nhắn tin cho đến nửa đêm. Tôi biết, khi cảm xúc dâng trào thì có nói cũng không hết nhưng tôi lại dừng cuộc trò chuyện lại, tôi muốn cô ấy ngủ sớm để có sức cho sáng mai. Một cô gái không mạnh mẽ về mặt thể chất nhưng rất mãnh liệt về mặt tinh thần. Tôi yêu cô ấy mất rồi, cô ấy đã trao cho tôi một màu xanh của hi vọng.
Một trong những kỉ niệm khó quên nhất là khi chúng tôi đã lên kế hoạch cùng làm một ngôi nhà que xinh xắn, dễ thương. Chúng tôi đã cùng làm với nhau. Thứ 2 ngày 19 tháng 1 năm 2014, vào lúc 4h30 tôi đã dùng hết can đảm của mình để hôn lên đôi má cô ấy. Nụ hôn đầu đời của tôi dành cho con gái và người con gái ấy là người tôi yêu.

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Ngày nhận ra...

Phần 2: Ngày nhận ra....
Dưới mái hiên của lớp học thêm, có hai người nhìn nhau. Dường như từ lúc nào, người đó đã thấy ánh mắt của tôi và đáp lại… 


Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống, lấp lánh ánh vàng từng hạt mưa đang rơi từng hạt xuống thềm đá hoa cương… Tôi bối rối, và bắt đầu nhìn sang hướng khác, quả thật, đôi mắt của tôi đã biết rung động từ khi nào rồi…


Rồi một chiếc xe máy phóng đến bên thềm, người đó mím cười rồi lên xe… Trong cái khoảng nặng vô hồn từ tôi…và chỉ mình tôi… Chiếc đèn xe chiếu sáng làn mưa, tiếng động cơ xa dần… 


‘Không sao, Vẫn còn nhiều cơ hội mà..’.. Tôi mỉm cười xoa dịu bản thân…nhưng… cơ hội gì cơ chứ?


- Mày thích đứa con gái ý à? – Thằng Giang bất ngờ hỏi tôi.
- Mày ấm đầu à… Thích là thích thế quái nào..- Tôi chống chế.
- Chú khỏi dấu, nhìn mặt chú … thế kia là anh biết rồi… 
- Mày lảm nhảm quá đấy…! – Tôi gắt…
- …..! – Nó im luôn…

Độ 5 phút sau, cơn mưa vẫn chưa muốn ngớt, buộc chúng tôi phải cảm tử đạp xe đội mưa về nhà…

- Dân chơi không sợ mưa rơi… hú…hú…! - Thằng Bách hét lên và phóng xe nhanh hơn.
- Ờ, mấy lần rủ đi chơi kêu mưa ở nhà ngủ! – Thằng Giang làu bàu.
- Lúc đấy là thiểu số thôi, anh là anh vô tội…
- Ờ… mày có tội tao phô mẹ mày lâu rồi…


Tôi gìm chân đạp xe chậm lại 3 đứa bạn. Nhìn làn mưa trước mặt như một gánh nặng ghì chặt lên vai những cảm giác hỗn độn khó tả. Nếu như có tình yêu sét đánh thì chắc chắn, chuyện vừa rồi là một dạng tình cảm kiểu đó. Nhưng tôi chưa bị sét đánh, nếu bị sét đánh thật, thì các bạn hãy cẩn thận xem những dòng này viết lên có chút âm khí nào không? Tất nhiên là có rồi… tối nay tôi sẽ ghé thăm bạn… bạn nhớ mở cửa sổ nhé! ( Đùa thôi )… 


Cơn mưa vội, xóa mờ hết những tảng băng của quá khứ, đeo bám tôi suốt thời Lớp 9… Về mối tình đầu khiến bản thân tôi thay đổi rất nhiều… Và như lần đầu tiên… Tôi đã không thể làm gì ngoài im lặng…


Cách đây gần một năm, tôi đã phải chứng kiến người mình yêu ra đi ngay trước mắt mình mà không thể làm gì…


Hôm đó, cũng là một cơn mưa, nhưng là một cơn mưa mùa đông. Là một đêm giáng sinh không hề an lành như cái tên gọi. Tôi và em – Mối tình đầu của tôi, cùng cả lớp vui vẻ đạp xe đi chơi, tay cầm ô trong mưa. Chúng tôi tính đi hát sau khi vừa ăn liên hoan tại nhà thầy chủ nhiệm…


Tôi và em hai xe đi chậm lại với cả lớp. Cùng nói chuyện, cùng cười. Âm thanh dưới mưa trở nên ngọt ngào, da diết… Và đó là lúc tôi nói lời yêu đầu tiên với em, một câu nói vội vàng trong mưa… tiếng gió rít bên tai, lạnh lẽo… 


Và em đã đồng ý, tôi lúc đó vui không thể cầm lòng và thể hiện sự vui sướng tuyệt độ. Hét to lên, rồi mỉm cười rạng rỡ… 


Ánh mắt em lúc đó, tôi nhớ mãi đôi mắt trong veo đầy thuần khiết….
Đôi môi đó, tôi nhớ mãi nụ cười ấm áp sưởi ấm lòng tôi suốt 3 mùa đông thời cấp 2
Giọng nói đó, tôi nhớ mãi âm thanh ngọt ngào từ những câu hát chan chứa của em…

Nhưng… tất cả chỉ là…

Những ký ức hòa tan cùng giọt lệ cay đắng…

Em đạp xe phóng lên trước tôi, tôi ngẩn ngơ chạy theo với bao niềm vui từ sâu trong tim tràn lên , hai chiếc xe đạp của hai người đang yêu đạp xe trong làn mưa dầy đặc. Sự lạnh lẽo của một mùa đông liệu có phải là sự ấm áp từ hai trái tim phá vỡ…


Giây phút, mọi thứ như một thước phim quay chậm lại, tôi vô hồn nhìn em ngã xuống…đôi tay nặng cứng dưới mưa… nhưng bàn tay em vẫn rất ấm…


Một chiếc moto phóng nhanh trên đường, tiếng động cơ xé tan làn mưa, và cơn gió thổi mạnh hơi lạnh như sự tràn trề sau một khoảng thời gian tích tụ….

Tiếng phanh xe vang lên, đèn xe máy lao thẳng vào người con gái tôi yêu như một con thú dữ cuốn đi một phần cơ thể tôi. Trái tim tôi chết nặng, vỡ nát…

Tôi nhớ mãi những màu sắc ấy, màu máu trên tay tôi, màu đen của màn đêm, và ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống. Âm hưởng của định mệnh ngân dài… tiếng mưa như rên rỉ bên tai tôi đầy chua xót.


Lúc đó, tôi quăng xe vào bên đường, đôi chân chết lặng mà không thể làm gì…

- Gọi cứu thương mau… - Thằng Giang hô to…

Cả lớp đều không tin vào mọi chuyện vừa xảy ra… giống như biết rằng điều đó là quá kinh khủng….

Mưa vẫn rơi… nặng hạt…

Người lái xe moto đến bên cạnh em rồi theo phản xạ rồ ga bỏ chạy… tôi đưa mắt nhìn biển số xe rồi cầm lòng tiến đến cạnh em. Ngồi xuống, đỡ em lên. Đôi môi em mím chặt…đưa tay lên trước mặt tôi… Tôi ngu ngơ nắm lấy tay em… tôi đau lắm…

- Cố lên….- Tôi nhìn em đầy xót xa.
- Mình đau lắmmm…
- Không sao đâu….- Tôi bật khóc… hay giọt lệ vỡ òa.
- ……!
- Cười lên… nhìn mình… ! Đừng nhắm mắt, đừng ngủ! chúng ta còn đi chơi với lớp mà…
- …. !
- Tỉnh dậy, mình không thích đùa kiểu này…!
- ….!
- Này…!
- …..!
- Này!
- ….!
- Này… !
- ……!
- Thôi được, mình xin thua… mình thua, giờ thì tỉnh dậy đi… mình xin đấy!
- …..!
- Đừng đùa mình như thế!

Khung đường vắng người, cả lớp vây quanh hai đứa… máu của em hòa vào trong mưa và giọt lệ từ đôi mắt tôi… tôi mỉm cười… cay đắng…

Em đã yên lặng… mãi mãi yên lặng…

Cuộc sống mà, không ai biết ngày mai sẽ ban tặng hay lấy đi của ta bất cứ điều gì… người mà bạn yêu thương nhất, cũng có thể rời bỏ nơi bạn mà đi… và với tôi ngày đó, tôi thấy cuộc sống đã lấy đi của tôi một Dấu vết quá lớn. Bức tranh về mùa đông năm đó của tôi, sao cay đắng mất hẳn đi hình bóng của em, sao chỉ còn bóng dáng mình tôi thẫn thờ tìm em xuyên suốt cuốn phim kỷ niệm hòa trong ngày tháng, như liều thuốc độc ngọt ngào, dần dần giết chết chính mình…
*
**
***
Ngày em ra đi là ngày tôi đã khóc rất nhiều
Ngày em ra đi, trên đôi môi tôi không còn gọi tên ai đó đầy thân thuộc
Ngày em ra đi, với tôi cơn mưa là quá khứ đau khổ
Ngày em ra đi… ngày tôi mãi nhớ… ngày mà cảm xúc của tôi đóng băng… ngưng trệ… dồn nén… đông đặc…

Một mùa đông lạnh giá, chiếc bóng tôi đi tìm em trên con đường đó suốt cả mấy tháng trời… tôi lang thang trên khung đường nghiệt ngã rất nhiều lần…và đôi lúc gục xuống và khóc mà không thể ngừng nổi…

Ngày đó bạn có thể thấy một cậu bé nằm gục xuống khung đường và bật khóc nức nở, hay ngồi bên ven đường mà hát vu vơ, một mình, chỉ một mình… người đó có thể là tôi, tôi là cậu bé đó! Sẽ chẳng thiết một điều gì khi một phần cơ thể bị mất đi. Tự hỏi sao ông trời lại chọn tôi là người để lấy mất thứ quan trọng … lấy đi một cách vĩnh viễn… ? 

Mối tình đầu của tôi đấy… còn chưa nói lời chia tay nữa… xa rồi… cơn mưa mùa đông đã xa…..!

Hết phần 2!
[nguồn:vozforums.com]

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Cơn mưa vội...

Có một thời như thế! Một thời mỉm cười với những thứ mà cuộc sống đã quá ưu ái cho mình, có một khoảng thời gian để yêu và được yêu, có đôi chút vị ngọt đến đắng lòng về mối tình đến như một giấc mơ, diễn ra đầy những điều hờn giận, nghi ngờ…!
Thời học sinh của tôi, tôi viết lại từ cuốn nhật ký ngày nào, khi còn đang yêu trong sự ngây ngô ngộ nhận, đến khi tôi dừng bút và cất kín nó trong hộc tủ cũ kỹ… tôi để nó phủ bụi, thành quá khứ, nhưng tôi vẫn luôn giữ…giờ thì tôi muốn để nó sống dậy một lần nữa, để tặng một người, người con gái mà tôi đã từng yêu rất nhiều!
Bên những cơn mưa đầu tiên… và cả những cơn mưa cuối cùng còn dai dẳng…là những dấu vết tươi sáng về ai đó, những dấu vết mà tôi ngỡ mình đã đánh rơi nó từ lâu, nay đang cố gắng tìm lại’…
Thực sự tôi vẫn luôn quên đi sự thật rằng…
‘Tôi quên mình đã chia tay từ lâu!’…

Nay tôi xin kể về 1 câu chuyện của người bạn tôi, anh ấy viết để lại cho tôi.


Vào buổi học thêm Lý đầu tiên, cũng là một buổi tối với nhiều điều để nhớ… khi tôi đã gặp một người, mà tôi sẽ ghi sâu mãi trong trái tim mình… một cảm giác đưa tôi đến những nỗi buồn còn buôn trải, là một sự bắt đầu đầy những thân quen, và cũng là kết thúc của một điều đến bên như một giấc mơ… và vì đó chỉ là giấc mơ, nên khi tỉnh dậy, tôi giật mình nhận ra, dấu vết còn lại chỉ là sự thẫn thờ mình tôi níu giữ…

Khi ca học thêm sắp được ra về, một cơn mưa cuối hạ trút xuống, nhanh và bất ngờ, thậm chí trước đó vài tiếng đồng hồ trời còn nắng khá to. Nhưng cũng không thể phủ nhận sự báo hiệu không hề lặng lẽ cùa nó, bằng những cơn gió mạnh, khiến cây cối hết phần ngả nghiêng… và không khí trở nên mát mẻ hơn, bớt oi bức như lúc ban ngày…

Từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tôi im lặng nhìn ra bên ngoài , nghe tiếng gió rít bên ô cửa và làn mưa dầy đặc ngoài kia… tôi hơi trống rỗng và buồn đi một cách kỳ lạ…

- Nắng ấm xa dần… - Thằng Giang ngồi cạnh tôi bỗng kêu lên.

Tôi quay sang đáp lại thằng Giang, vì nó nghe nói mấy ngày sắp tới sẽ có bão về, mưa nhiều hơn nắng, mà anh chàng này lại rất thích mưa nên chắc chắn sẽ có một sự thích nặng với kiểu thời tiết này…

- Nắng nóng xa rồi…
- Mưa cho mát, nắng mãi da tao đen đi thì mất công đi tắm trắng...- Thằng Giang vừa nói vừa cười, nhìn ‘quyến rũ’ không thể tả hết…
- Ờ, mưa thế này, mai cho mày ra công trường tắm bùn…- Tôi nhẹ nhàng đáp lại, vì gần đấy cũng đang xây cầu vượt, cứ mưa xuống là đường lại lầy lội, thảm hết nói.
- Thường thôi… anh là anh tắm nhiều rồi… - Nó trả lời tỉnh bơ , tôi nghĩ là nó không hiểu tôi nói gì.
- Ờ, thôi chép bài đi, mày đi học hay đi chơi đấy, éo có trách nhiệm gì… vô dụng đéo tả nổi…- Tôi bắt đầu chém gió, đôi khi hứng lên là tôi lại thích dạy đời người khác, nhưng lắm lúc tôi thấy mình nói triết lý hay đại...
- Thôi, xuống đê anh, mưa gió to quá rồi đấy…- Nó cười phì…

Đây là buổi học thêm lý đầu tiên của tôi tại lớp 10, trong lớp hầu hết là bạn cũ hồi lớp cấp 2 nên tôi không ngại ngần hay bỡ ngỡ điều gì… tuy nhiên có một người… 
*
**
***


Cơn mưa chưa rứt nhưng buổi học đã tan, hầu hết đều đứng dưới hiên chờ mưa tạnh rồi về, phần vì mưa đến quá bất ngờ, nên chẳng ai có thể mang áo mưa hay ô để đề phòng…

Khoảng 30 phút sau, mưa vẫn vậy, nhưng chỉ còn khoảng vài người ở lại…Vì người nhà vẫn chưa mang áo mưa đến… 
… tôi với mấy thằng bạn thân hồi cấp 2 rảnh rỗi đi đi đi lại vòng quanh mái hiên…

Có đôi khi, chớp lóe ngang bầu trời và sấm tự tin tỏa sáng…

- Anh ơi em sợ sấm…- Thằng Giang lại bắt đầu lên cơn…
- Đây.. đã có vòng tay của anh. – Thằng Hiển liền ngạo nghễ đưa tay ra như để che chở cho Thằng Giang. Vâng, một bàn tay thật sự ấm áp… là tôi đoán thôi, chứ tôi không dám thử nhé!
- Cái đệt, đừng làm anh gay…- Tôi khiếp đảm nhìn hai thằng bạn đang ôm nhau ngắm mưa…
- Gay là cả một quá trình đấy! – Thằng Bách từ đâu tham chiến.
- Hai thằng mất dạy! – Thằng Giang ‘nghẹn ngào’ nhìn tôi và Bách. Tức lắm đấy nhưng không thể làm gì.
- Mày thì có dạy…! – Thằng Bách cười phì…

15 phút sau, Thằng Hiển được một thằng bạn gần đấy mang cho cái áo mưa bằng nilon mỏng, đang tính mặc vào thì từ đâu, tôi, Giang, Bách đã nhảy vào và xé tan cái áo mưa của nó… rồi cả đám cười thảnh thơi nhìn Thằng Hiển với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Cũng phải thôi, anh em thì phải cùng chung hoạn loạn chứ… nó về trước, thì, chúng tôi ở lại tự kỷ với nhau à?

- Bọn hó, xé áo anh, nhưng thôi, anh nhiều áo mưa lắm nên anh tha…
- Ờ… anh còn muốn xé cả mấy tấm vải trên người mày cơ, cái mà mầy đang mặc đấy..- Thằng Bách cười đểu.
- Đừng khiến anh phải cáu, bọn mày mà tiến đến là tao tự sát đấy…- Thằng Hiển ngây thơ nhìn bọn tôi.

Nói thật, may là tôi chưa ăn tối, không thì đã lôn hết cả rồi, đứa nào cũng như gay thế này, ế là không thể khống chế…

Tất cả vui đùa nói chuyện được một lúc, tôi nhận ra dưới mái hiên này còn có một người con gái, một người mà tôi đã phải rất khổ sở để làm người đó cười… dù chỉ là một lần…

Tôi nhớ mãi thời khắc đó, dưới cơn mưa rào cuối hạ, với những cơn gió mạnh chỉ chờ cho đến đợt lại cuốn mưa vào mái hiên một cách đầy lạnh lẽo. Tôi nhìn người đó, nhìn rất lâu, trong cái im lặng từ hai đứa. Tôi thấy bóng dáng người đó bên cửa sổ, hai tay cầm sách trước ngực, và khuôn mặt khá lạnh, hơi có chút buồn rầu. Tôi chưa từng dám nhìn thẳng một người con gái nào, vì xưa nay tôi bị xem là nhát gái, nhưng với người đó, tôi không còn có cái cảm giác bị ngăn lại hay có ranh giới gì cả, tôi chỉ có biết nhìn và chỉ có như vậy trong im lặng… 

Tiếng mưa rơi thật nhanh và êm ả, cuốn trôi đi mọi thứ, thời gian có và khoảnh khắc có. Tôi không thể định hình được bản thân sẽ làm gì? Tiến đến hỏi chuyện, rồi xin số hay làm bạn rồi thân thiết dần dần, ý nghĩ đặt ra nhưng đôi chân thì ngừng lại, không thể bước đi. Đôi mắt tôi hơi cay, vì thấy mình vô dụng… 3 đứa bạn cũng im lặng từ bao giờ, cả 3 cùng nhìn lại khung cảnh nơi đây, từng ánh mắt man mác buồn… từ bao giờ và từ lúc nào, không khí yên lặng đã bao trùm đến phát sợ…

Ngày hôm đó, 15 tháng 7 âm lịch là ngày cô hồn. Và là ngày một thằng con trai mới chập chững nhận ra cơn say nắng đáng nhớ nhất của cuộc đời…

‘Ngày em bước đến bên tôi là một ngày không xa… nhất định là vậy!
Hết phần 1
nguồn:[vozforum.com]

Quá khứ về người cha

   10h30' khi mọi người hầu hết đã chìm sâu vào giấc ngủ và mơ những giấc mơ thần tiên. Thì tôi lại ngồi đây suy ngẫm về những chuyện đã qua. Trong đêm khuya chỉ riêng tôi đây viết nên những dòng tâm sự này.
    Kể từ ngày trở thành học sinh cấp 3 rời xa gia đình tôi chưa từng có ý nghĩ là mình đã thoát khỏi sự quản lí của ba mẹ. Vì với tôi họ chính là nơi che trở và bến đỗ bình an. Thật sự bây giờ ngồi đây suy nghĩ về khoảng thời gian lớp 10 vừa qua tôi ân hận quá. Một đứa con ngỗ nghịch xúc phạm cha mình. Vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy. Cái ngày mà tôi được về nhà nhân dịp cuối tuần. Cái ngày cha và mẹ cãi nhau rồi có ý định ly hôn. Họ cãi nhau vì cho rằng hai bên gia đình không ai tôn trọng mình. Và tôi chỉ ngồi đó lặng yên. Tôi hỏi lòng chuyện đó có đáng không? Cha bảo anh của mẹ tôi không xem ông ra gì còn mẹ tôi nói rằng bà nội tôi có thật sự xem bà là con dâu hay không. Tôi công nhận những điều họ nói là đúng. Đối với tôi chuyện ấy đã là sự thật, thật hơn cả sự thật nụa ấy chứ. Nhưng đó chỉ là tác nhân bên ngoài. Cuộc sống gia đình chỉ cần họ hiểu nhau, thông cảm cho nhau là được cớ sao phải quan tâm điều đó làm gì. Sau trận cãi nhau ấy mẹ tôi chỉ nói với tôi rằng đi học rồi ở ngoài phòng trọ luôn không cần về nữa, bà sẽ đi làm và hàng tuần gửi tiền cho tôi. Tôi chết lặng vì câu nói đó. Trong lúc mất lí trí tôi đã thốt ra một câu nói mà ngay cả tôi cũng không tin nó lại phát ra từ miệng mình: "Ông đi đi, tôi không có người cha như ông". Trong giây phút này tôi thật sự câm giận ông vì sao ông lại quá thản nhiên trước sự bắt nạt, khinh bỉ của gia đình ông dành cho mẹ và tôi. Những người bên nội hầu như không ai có thiện cảm với mẹ và tôi chỉ riêng ông nội là ngoại lệ. Đó chăng là một sự an ủi. Tôi biết khi ai đó đọc những dòng tâm sự này có thể không tin. Nhưng không tin cũng không được. Sự ghẻ lạnh của bà nội đến giờ vẫn là một nổi đau, một nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi không hiểu mình và cha mẹ đã làm gì sai. Bà có thể đối với mẹ và tôi như thế nhưng tại sao ngay cả cha tôi đứa con bà rứt ruột sinh ra bà cũng như vậy. Dù có biết có nhận ra điều đó thì ông vẫn thương vẫn hiếu thảo với bà. Tôi ghét điều đó tại sao cha tôi lại như thế? Tôi câm giận ông vì ông không lo cho tôi như bao người cha khác. Ông chỉ biết nói bằng lời chứ chưa bao giờ ông thực hiện được. Ông luôn miệng bảo tôi cố gắng học ông sẽ lo cho tôi đến cùng. Nhưng chưa khi nào ông quan tâm việc học của tôi. Bao nhiêu nổi niềm uất ức bấy lâu nay tôi đã tuôn ra hết trong câu nói đó. Giây phút ấy tôi thấy ông lặng người và cái gì đó rơi từ mắt ông. Tự dưng tôi thấy lòng mình tê tái, ông khóc sao từ trước tới giờ ông có bao giờ rơi lệ đâu.
  Sau đó tôi nhanh chóng bỏ đi vào phòng trọ. Tinh thần tôi thật sự suy sụp. Tôi muốn nghĩ học quá cái ý nghĩ ấy đang chiếm dần tâm can tôi. Tôi thật sự bế tắc giữa cuộc sống này. Tôi gọi về nhà cho mẹ, càng sững sốt hơn khi nghe mẹ nói:"Cha con đi rồi, ông ấy bảo sẽ đi đâu đó một thời gian để cho cả ta và ông ấy có thời gian suy nghĩ". Tôi thấy tim mình như có ai bóp chặt, khó thở quá. Những giọt nước mắt từ đâu rơi xuống. Chính tôi đã làm ông ấy bỏ đi. Tôi nhốt mình trong bóng tối. Tôi thấy nhớ ông. Giờ đây tôi chợt nhận ra vì sao ông lại yêu thương hiếu thuận với bà như vậy. Chính là vì trách nhiệm là bổn phận và là tình mẫu tử thiêng liêng. Tôi thấy mình thật đáng chết khi nói ông không lo cho tôi. Tại sao tôi lại có suy nghĩ điên rồ ấy chứ. Nhớ lại tháng ngày đi học ở quê trên con đường đất bị mưa làm cho trầy trợt đã có một người đàn ông cõng một đứa bé trên lưng đến trường. Đến năm nó học lớp 7,8 người đàn ông đó vẫn cõng nó trên lưng. Cho đến khi nó bị mọi người chọc nó mắc cởi nên mới không để ông cõng nữa. Nhớ cái ngày đó có một đứa bé nghịch dao bị đứt tay và một người đàn ông chao mày nhăn nhó băng lại cái vết thương đang không ngừng chảy máu kia. Tôi nhớ có một đứa bé luôn được một người đàn ông mua cho những gì nó muốn,...Đứa bé ấy không ai khác chính là tôi còn người đàn ông kia chính là người cha mà tôi đã bất kính.Giờ đây tôi mới cảm nhận được tình yêu thương bao la ông dành cho tôi. Con người ấy đã không còn bên tôi nữa rồi. Tôi ghét bản thân tôi lúc này quá. Tôi có xứng đáng lâ cin ông không? Tôi tự hỏi và cũng tự trả lời rằng tôi hoàn toàn không xứng đáng.
   Tinh thần tôi không còn đứng vững được nữa. Vào lớp tôi vẫn cười nói với bạn bè nhưng có ai thấu hiểu tôi lúc này đau khổ đến nhường nào. Nhận được sự an ủi của thầy chủ nhiệm tôi vơi đi phần nào. Thầy ân cần quan tâm tôi như một người cha. Điều đó càng khiến tôi nhớ ông vô vàng. Hai tháng trôi qua không một chút tin tức gì, không một cuộc điện thoại, một dòng tin nhắn...
    Tôi trở về nhà nhân dịp cuối tuần. Bước vào nhà tôi thấy quạnh hiêu quá. Dường như thiếu một thứ gì đó, trống trải quá. Vào nhà ngồi nói chuyện với mẹ, rồi cùng mẹ ăn cơm chiều. Tôi nghe tiếng chó sủa và chạy ra xem ai lại nhà. Tôi thấy bóng dáng ai đó sao thân thương quá. Là ông phải không? Ông đã trở về thật sao? Tôi thấy xốn xang trong lòng, đúng là ông rồi. Bóng dáng ấy đến gần tôi và nở nụ cười. Sao ông nhân từ với tôi như vậy, ông đã bỏ qua cho đứa con ngỗ ngược này rồi sao. Tấm lòng bao dung của một người cha. Nó như nước biển bao la, dạt dào. Lúc ấy ông đã nói với tôi một câu mà chắt là đến chết tôi cũng không quên:"Chỉ có con cái bỏ cha mẹ chứ làm gì có cha mẹ nào bỏ con mình". Ông đã trở về với tôi và mẹ. Hạnh phúc đã trở về với gia đình tôi. Tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi có một người cha vĩ đại như ông.
    Ngồi đây viết lại dòng kí ức xưa. Chỉ mới một năm thôi mà tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Những sai lầm trước kia chỉ còn là quá khứ. Một quá khứ buồn, một quá khứ giúp tôi nhận ra nhiều điều. Cha mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc, an toàn nhất cho chúng ta. Luôn là nơi ta tìm về mỗi lúc yếu lòng. Giống như cha tôi ông vẫn đang ở bên chở che và tha thứ cho những lầm lỗi của tôi.
    Trong cuộc sống không ai không phạm sai lầm nhưng điều quan trọng là ta biết nhìn nhận và khắc phục nó. Tôi viết câu chuyện trên có lẽ vẫn chưa hay nhưng điều quan trọng là tôi muốn nhắn gửi đến các bạn rằng:"Hãy trân trọng những gì bạn đang có, hãy nắm giữ thật chặc hạnh phúc vì nó thật sự quá mong manh. Các bạn nên biết rằng trên thế gian này không gì là vĩnh hằng cũng giống như cha mẹ họ không thể nào ở mãi bên ta được rồi cũng sẽ đến lúc ta rơi xa họ, bạn đã bao giờ nghĩ đến giây phút ấy chưa. Chắc chắn đó sẽ là thời khắc kinh hoàng, đau đớn nhất. Đừng làm những điều khiến bạn cảm thấy hối hận vì nó sẽ không bù đắp được gì. Vì hối hận đã muộn màng".
      "Nước biển mênh mông không đông đầy tình mẹ
        Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
        Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
        Mang cả tấm thân gầy cha che trở đời con
        ......
        Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
        Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không".

Thiên Tuyết