Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Quá khứ về người cha

   10h30' khi mọi người hầu hết đã chìm sâu vào giấc ngủ và mơ những giấc mơ thần tiên. Thì tôi lại ngồi đây suy ngẫm về những chuyện đã qua. Trong đêm khuya chỉ riêng tôi đây viết nên những dòng tâm sự này.
    Kể từ ngày trở thành học sinh cấp 3 rời xa gia đình tôi chưa từng có ý nghĩ là mình đã thoát khỏi sự quản lí của ba mẹ. Vì với tôi họ chính là nơi che trở và bến đỗ bình an. Thật sự bây giờ ngồi đây suy nghĩ về khoảng thời gian lớp 10 vừa qua tôi ân hận quá. Một đứa con ngỗ nghịch xúc phạm cha mình. Vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy. Cái ngày mà tôi được về nhà nhân dịp cuối tuần. Cái ngày cha và mẹ cãi nhau rồi có ý định ly hôn. Họ cãi nhau vì cho rằng hai bên gia đình không ai tôn trọng mình. Và tôi chỉ ngồi đó lặng yên. Tôi hỏi lòng chuyện đó có đáng không? Cha bảo anh của mẹ tôi không xem ông ra gì còn mẹ tôi nói rằng bà nội tôi có thật sự xem bà là con dâu hay không. Tôi công nhận những điều họ nói là đúng. Đối với tôi chuyện ấy đã là sự thật, thật hơn cả sự thật nụa ấy chứ. Nhưng đó chỉ là tác nhân bên ngoài. Cuộc sống gia đình chỉ cần họ hiểu nhau, thông cảm cho nhau là được cớ sao phải quan tâm điều đó làm gì. Sau trận cãi nhau ấy mẹ tôi chỉ nói với tôi rằng đi học rồi ở ngoài phòng trọ luôn không cần về nữa, bà sẽ đi làm và hàng tuần gửi tiền cho tôi. Tôi chết lặng vì câu nói đó. Trong lúc mất lí trí tôi đã thốt ra một câu nói mà ngay cả tôi cũng không tin nó lại phát ra từ miệng mình: "Ông đi đi, tôi không có người cha như ông". Trong giây phút này tôi thật sự câm giận ông vì sao ông lại quá thản nhiên trước sự bắt nạt, khinh bỉ của gia đình ông dành cho mẹ và tôi. Những người bên nội hầu như không ai có thiện cảm với mẹ và tôi chỉ riêng ông nội là ngoại lệ. Đó chăng là một sự an ủi. Tôi biết khi ai đó đọc những dòng tâm sự này có thể không tin. Nhưng không tin cũng không được. Sự ghẻ lạnh của bà nội đến giờ vẫn là một nổi đau, một nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi không hiểu mình và cha mẹ đã làm gì sai. Bà có thể đối với mẹ và tôi như thế nhưng tại sao ngay cả cha tôi đứa con bà rứt ruột sinh ra bà cũng như vậy. Dù có biết có nhận ra điều đó thì ông vẫn thương vẫn hiếu thảo với bà. Tôi ghét điều đó tại sao cha tôi lại như thế? Tôi câm giận ông vì ông không lo cho tôi như bao người cha khác. Ông chỉ biết nói bằng lời chứ chưa bao giờ ông thực hiện được. Ông luôn miệng bảo tôi cố gắng học ông sẽ lo cho tôi đến cùng. Nhưng chưa khi nào ông quan tâm việc học của tôi. Bao nhiêu nổi niềm uất ức bấy lâu nay tôi đã tuôn ra hết trong câu nói đó. Giây phút ấy tôi thấy ông lặng người và cái gì đó rơi từ mắt ông. Tự dưng tôi thấy lòng mình tê tái, ông khóc sao từ trước tới giờ ông có bao giờ rơi lệ đâu.
  Sau đó tôi nhanh chóng bỏ đi vào phòng trọ. Tinh thần tôi thật sự suy sụp. Tôi muốn nghĩ học quá cái ý nghĩ ấy đang chiếm dần tâm can tôi. Tôi thật sự bế tắc giữa cuộc sống này. Tôi gọi về nhà cho mẹ, càng sững sốt hơn khi nghe mẹ nói:"Cha con đi rồi, ông ấy bảo sẽ đi đâu đó một thời gian để cho cả ta và ông ấy có thời gian suy nghĩ". Tôi thấy tim mình như có ai bóp chặt, khó thở quá. Những giọt nước mắt từ đâu rơi xuống. Chính tôi đã làm ông ấy bỏ đi. Tôi nhốt mình trong bóng tối. Tôi thấy nhớ ông. Giờ đây tôi chợt nhận ra vì sao ông lại yêu thương hiếu thuận với bà như vậy. Chính là vì trách nhiệm là bổn phận và là tình mẫu tử thiêng liêng. Tôi thấy mình thật đáng chết khi nói ông không lo cho tôi. Tại sao tôi lại có suy nghĩ điên rồ ấy chứ. Nhớ lại tháng ngày đi học ở quê trên con đường đất bị mưa làm cho trầy trợt đã có một người đàn ông cõng một đứa bé trên lưng đến trường. Đến năm nó học lớp 7,8 người đàn ông đó vẫn cõng nó trên lưng. Cho đến khi nó bị mọi người chọc nó mắc cởi nên mới không để ông cõng nữa. Nhớ cái ngày đó có một đứa bé nghịch dao bị đứt tay và một người đàn ông chao mày nhăn nhó băng lại cái vết thương đang không ngừng chảy máu kia. Tôi nhớ có một đứa bé luôn được một người đàn ông mua cho những gì nó muốn,...Đứa bé ấy không ai khác chính là tôi còn người đàn ông kia chính là người cha mà tôi đã bất kính.Giờ đây tôi mới cảm nhận được tình yêu thương bao la ông dành cho tôi. Con người ấy đã không còn bên tôi nữa rồi. Tôi ghét bản thân tôi lúc này quá. Tôi có xứng đáng lâ cin ông không? Tôi tự hỏi và cũng tự trả lời rằng tôi hoàn toàn không xứng đáng.
   Tinh thần tôi không còn đứng vững được nữa. Vào lớp tôi vẫn cười nói với bạn bè nhưng có ai thấu hiểu tôi lúc này đau khổ đến nhường nào. Nhận được sự an ủi của thầy chủ nhiệm tôi vơi đi phần nào. Thầy ân cần quan tâm tôi như một người cha. Điều đó càng khiến tôi nhớ ông vô vàng. Hai tháng trôi qua không một chút tin tức gì, không một cuộc điện thoại, một dòng tin nhắn...
    Tôi trở về nhà nhân dịp cuối tuần. Bước vào nhà tôi thấy quạnh hiêu quá. Dường như thiếu một thứ gì đó, trống trải quá. Vào nhà ngồi nói chuyện với mẹ, rồi cùng mẹ ăn cơm chiều. Tôi nghe tiếng chó sủa và chạy ra xem ai lại nhà. Tôi thấy bóng dáng ai đó sao thân thương quá. Là ông phải không? Ông đã trở về thật sao? Tôi thấy xốn xang trong lòng, đúng là ông rồi. Bóng dáng ấy đến gần tôi và nở nụ cười. Sao ông nhân từ với tôi như vậy, ông đã bỏ qua cho đứa con ngỗ ngược này rồi sao. Tấm lòng bao dung của một người cha. Nó như nước biển bao la, dạt dào. Lúc ấy ông đã nói với tôi một câu mà chắt là đến chết tôi cũng không quên:"Chỉ có con cái bỏ cha mẹ chứ làm gì có cha mẹ nào bỏ con mình". Ông đã trở về với tôi và mẹ. Hạnh phúc đã trở về với gia đình tôi. Tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi có một người cha vĩ đại như ông.
    Ngồi đây viết lại dòng kí ức xưa. Chỉ mới một năm thôi mà tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Những sai lầm trước kia chỉ còn là quá khứ. Một quá khứ buồn, một quá khứ giúp tôi nhận ra nhiều điều. Cha mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc, an toàn nhất cho chúng ta. Luôn là nơi ta tìm về mỗi lúc yếu lòng. Giống như cha tôi ông vẫn đang ở bên chở che và tha thứ cho những lầm lỗi của tôi.
    Trong cuộc sống không ai không phạm sai lầm nhưng điều quan trọng là ta biết nhìn nhận và khắc phục nó. Tôi viết câu chuyện trên có lẽ vẫn chưa hay nhưng điều quan trọng là tôi muốn nhắn gửi đến các bạn rằng:"Hãy trân trọng những gì bạn đang có, hãy nắm giữ thật chặc hạnh phúc vì nó thật sự quá mong manh. Các bạn nên biết rằng trên thế gian này không gì là vĩnh hằng cũng giống như cha mẹ họ không thể nào ở mãi bên ta được rồi cũng sẽ đến lúc ta rơi xa họ, bạn đã bao giờ nghĩ đến giây phút ấy chưa. Chắc chắn đó sẽ là thời khắc kinh hoàng, đau đớn nhất. Đừng làm những điều khiến bạn cảm thấy hối hận vì nó sẽ không bù đắp được gì. Vì hối hận đã muộn màng".
      "Nước biển mênh mông không đông đầy tình mẹ
        Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
        Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
        Mang cả tấm thân gầy cha che trở đời con
        ......
        Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
        Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không".

Thiên Tuyết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét